Tôi chia tay bạn trai chỉ vì... 15.000 đồng tiền thừa
Cập Nhật:2025-01-27 14:27 Lượt Xem:93
Ngày nghỉ, bạn trai hẹn tôi sang nhà đi chợ nấu cơm. Tôi hí hửng vẽ ra rất nhiều ý tưởng cho bữa ăn lãng mạn cùng nhau. Ai ngờ vừa bước chân vào nhà thì trời đổ mưa, tôi lười nhác bảo để bữa khác đi chợ, tạm thời đặt đồ ăn trên mạng cho tiện. Tìm kiếm một hồi cũng chốt được quán có vẻ có nhiều phản hồi tích cực.
Hai suất ăn của chúng tôi tổng là 185.000 đồng. Tôi thấy bạn trai đưa ra tờ 200.000 đồng. Nhưng người đưa hàng nói chú ấy không mang theo tiền lẻ, trời lại đang mưa to, nhiều đơn hàng cần đưa đi gấp nên chú ấy lưu số máy của anh, hẹn chuyển đồ về sẽ gọi lại sau.
Chuyện chỉ có vậy, tôi cũng quên đi. Đến tầm 3h chiều, người yêu tôi chợt nhớ ra, lầm bầm với tôi là bên cửa hàng ăn nhanh chưa thấy gọi cho anh. Tôi thắc mắc, sao trưa nay không chuyển khoản trả luôn. Anh bảo lúc đó mưa to, chạy vội ra lấy hàng không cầm theo điện thoại. Người giao hàng cứ cuống cuồng, rối rít nên anh đưa tiền luôn cho nhanh.
Tôi bảo: "Tiền thừa có 15.000 đồng, xí xóa cho nhàn đầu". Nhưng người yêu tôi nói: "Vấn đề không phải chuyện mấy nghìn lẻ, mà là chữ tín. Xin thì anh cho,sagaclub68 nhưng đã hẹn là phải trả, dafawin quán như vậy là thiếu tôn trọng khách. Thứ anh cần không phải 15.000 đồng, sega777 mà là một lời nói đàng hoàng, zacwin789 không được phép tự ý bỏ qua như không có chuyện gì như thế".
Cách hành xử của bạn trai khiến tôi khó chấp nhận (Ảnh minh họa: TD).
Và rồi anh lấy điện thoại ra gọi cho quán. Hai bên nói qua lại một hồi thành tranh luận to tiếng, bong88 khong bi chan không ai chịu ai. Anh khẳng định, quán cư xử sai, thiếu chuyên nghiệp. Dù 1.000 đồng cũng là tiền,789club mathsica đăng nhập chứ khách hàng không đi xin, yêu cầu chủ quán xin lỗi và có trách nhiệm hoàn trả lại số tiền còn thiếu.
Ý của người yêu tôi là nếu quán không có ý định chiếm dụng tiền thì sao không chủ động gọi điện cho khách hàng, mà tự ý lờ đi để khi bị gọi đòi, nhắc nhở lại nói giọng không cần mấy đồng bạc lẻ. Quán xứng đáng bị đánh giá một sao.
Chủ quán cũng không vừa, cho rằng người yêu của tôi quá đáng, có 15.000 đồng không bõ để lấy của anh. Chẳng qua hôm nay, quán quá đông nên sơ suất chưa gọi lại. Lời qua tiếng lại, kết thúc bằng màn đe dọa bóc phốt nhau lên mạng rồi cùng dập máy. Chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi vô cùng chán nản.
Đương nhiên, tôi không bênh vực gì phía quán ăn. Nhưng ngập trong đầu tôi là sự thiếu nể trọng đối với bạn trai của mình. Tôi hiểu, mọi điều anh nói không sai. Tuy nhiên, tôi không quen nổi cảnh một người đàn ông chỉ vì 15.000 đồng mà cãi cọ với người bán hàng, rất không đáng. Tôi gọi đó là nhỏ mọn.
Còn anh thì hậm hực với cách đánh giá vấn đề của tôi. Anh tỏ ra vô cùng tức tối, cho rằng tôi không khách quan, không hiểu chuyện. Chủ quán sai còn không chịu nhận lỗi. Nhìn anh hậm hực, tôi càng cảm thấy chẳng muốn nói thêm.
Tôi không chấp nhận chồng tương lai của tôi chỉ vì vài đồng tiền thừa vụn vặt mà dành cả một quãng thời gian cho việc cãi vã không đáng. Trước mặt tôi khi yêu còn thế này, cưới về thì còn chặt chẽ đến đâu? Tôi không tưởng tượng được sẽ phải xử lý ra sao với anh chồng rạch ròi, chi li như vậy?
Tự dưng chẳng còn hứng thú yêu đương gì nữa, tôi bảo: "Giờ tốt rồi, anh đã đòi được 15.000 đồng. Em chúc anh tìm được người phụ nữ khác có chung quan điểm với anh".
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.